Cộc! Cộc!
Tiếng gõ cửa phá vỡ sự tĩnh mịch vốn có. Hoa hé cửa, hơi cáu bẳn, giọng điệu lười nhác: "Ai đó?". Nó chống nạnh, tay phải vò đầu.
"Xuân ơi", người ngoài cửa run run trả lời, "Má nè con. Con ăn cơm chưa?".
Ve sầu ngân nga hát, buồn buồn. Mặt trời lên cao. Khoảng im ắng diễn ra cỡ chừng vài giây sau khi bà cụ dứt lời. Rồi bà cũng lặng thinh, tựa như đang mong mỏi chờ đợi. Có lẽ trong một phút ngắn ngủi thoáng qua, Hoa đã cảm nhận được niềm khắc khoải ấy. Vậy nên, nó bỗng nhiên trở nên trầm mặc. Con Gà lại tiếp tục sủa gâu gâu. Hoa nhìn thoáng qua bầu trời xanh ngắt. "Bà ơi, ở đây không có ai tên Xuân cả!", nó tỏ ra thờ ơ, đóng cửa cái rầm mà không đợi bà cụ nói thêm điều gì. Gió thổi rì rào. Cánh hoa rơi lả tả bên thềm. Cốc trà trong veo phản chiếu gương mặt của cô gái tuổi đôi mươi. Hoa bất giác tự hỏi người tên Xuân nọ bây giờ đang nơi đâu.
Cốc! Cốc! Cốc!
Hoa bực bội kéo toang cửa, thò đầu ra, vừa định quát một trận thì đập vào mắt nó là gương mặt tiều tụy của người đàn ông trung niên, tay trái xách dây bánh ú. Nhìn thấy Hoa, đôi mắt ông sáng lên. "Xin lỗi đã làm phiền cháu nhé!", ông cười xòa. "Mẹ bác lẫn đâu đó mấy năm nay rồi. Bác là bác Thắng, mẹ bác tên Yến. Nhà bác mới chuyển đến ở tầng dưới. Cháu cần sửa máy tính thì cứ liên hệ con bác".
Nói xong, ông dúi vào tay Hoa cặp bánh ú còn bốc lên những làn khói mỏng tênh.
***
Ti vi phát đoạn quảng cáo nước ngọt. Tia sáng xuyên qua khe hở, lấp đầy ngôi nhà. Bụi bay lấp lánh tựa những vì sao rơi. Hoa đứng ngẩn ngơ mãi cho đến khi Con Gà cạp vào đùi người chủ "hờ" của nó một cú muốn đứt ống quần.
Ba tháng trôi qua bình lặng. Thoáng chốc trời đã thay lớp áo hạ sang đón thu. Cây ổi dưới chung cư Kim Điểu phả hương thơm nhè nhẹ. Hơi mát mênh mang dạo chơi đất trời nơi phố thị. Hàng người đạp xe quanh bờ hồ. Mặt hồ tĩnh lặng bên cội dương liễu khẽ rủ, tắm mình trong gió thu. Hoa nghêu ngao một đoạn tình khúc Ngô Thụy Miên, hớp ngụm sữa đậu nóng hổi. Những thắc mắc về người tên Xuân ấy của nó dần trôi vào hư không rồi chợt yên bặt, tựa như chưa từng ghé qua tâm trí. Con Gà đã được trả về nhà của bạn nó. Hoa đeo lên cặp kính cận, búi tóc củ hành, mở laptop làm việc. Cúc vàng bung nở, xòe trăm tầng cánh hoa. Dòng sông dềnh dàng chảy. Ngày như trong lành hơn. Lòng người dịu dàng đi trước chiếc lá đổi màu và cái vỗ về của ban mai.
Khoảnh khắc nó gập máy tính lại, ánh tà dương đã treo lơ lửng trên đầu ngọn mây. Hoa không ý thức được thời gian trôi đi bao giờ. Những hàng quán tấp nập bày ra. Ánh đèn neon mờ ảo soi con nước. Thành phố lặng lẽ khoác lên mình lớp áo tinh không lấp lánh. Tình khúc lặng lẽ rút vào quán cà phê, những không gian nhỏ gọn, yên ả nhường chỗ cho nhạc trẻ. Hoa đi đến ban công. Mùi thịt nướng than thơm lừng đánh thức khứu giác của nó. Xâu chả cá chiên vàng óng ả. Xe hủ tiếu gõ tấp lại một góc nhỏ trước cổng chung cư. Cách đó không xa, độ chừng ba bốn bước chân, gánh chè của hai mẹ con bà Liên khách bu đông nườm nượp. Người mua thích vị chè chính gốc Huế ở đây. Đương độ thu về, món đắt hàng nhất là chè sen bọc nhãn lồng. Chè sen nhãn lồng giải nhiệt, mát lành. Hạt sen bùi bùi, cắn vào miệng thơm ngào ngạt. Miếng nhãn giòn dai, mọng nước. Vị nước đường phèn thanh thanh, ngọt dịu. Một món chè thể hiện cung cách tỉ mẩn, công phu trong ẩm thực đất Cố đô. Hoa không thể cưỡng lại đồ ăn ngon, cô lần lữa rồi vội quay lưng.
Hoa xỏ dép, lạch cạch xuống lầu, lẩn vào trong màn đêm. Còi xe rộn ràng.
Giữa nguồn sáng chói lòa trải dài cả con phố, có một cụ bà lưng còng, đi chân đất, lang thang. Gót chân bà cụ rướm máu. Nhưng cụ cứ mê man đi như thế, như thể cụ không biết mỏi. Thế giới chao đảo, xoay vòng. Mỗi một con người trên phố đều chuyển động trong câu chuyện của riêng mình. Vậy mà hôm nay, chẳng biết vì đêm quá lạnh hay vì cặp bánh ú, Hoa lại chen vào câu chuyện của một người khác. Cô lon ton về phía bà cụ. Nhưng khi chạy đến, Hoa có chút hối hận. Bởi vì tự dưng, cô không biết nên mở lời ra sao. Hình như có một bàn tay vô hình rút đi giọng nói của cô, làm bao nhiêu ngôn từ chỉ có thể ú ớ trong họng. Bà cụ cất bước, cô vội vã theo sau. Một cao một thấp vượt qua lối nhỏ, rảo bước trên cầu. Đáy sông miên man.
"Bà biết con không phải Xuân" - Bà cụ khựng lại, xoay người kéo tay Hoa, nắm lấy, xúc động mím môi. "Cái Xuân, con bà, nó mất tích lâu rồi!".
Bà giàn giụa nước mắt.
"Hơn chục năm nay, không có ngày nào bà không mòn mỏi đợi tin con. Bà có năm mụn con. Xuân là chị cả trong nhà. Thiên đứng thứ hai. Thắng là anh ba. Lợi là đứa út. Ba đứa cuối thành gia lập nghiệp, vất vả trầy trật nhưng ít nhiều cũng được bình yên, no ấm. Còn cái Xuân, bà đau đáu về nó" - Bà Yến khóc đến độ không thở nổi. "Không biết bây giờ, Xuân nó ở đâu, sống có hạnh phúc không? Hồi đó, bà nghĩ trước khi nhắm mắt xuôi tay, tâm nguyện của bà là được gặp con. Bây giờ, bà lúc nhớ lúc quên...".
Bà Yến sụt sùi, nghẹn ngào.
"Bà sợ... Nhỡ bà không nhận ra nó. Đôi lần bà mơ thấy nó ngày bé. Nó không nghịch, suốt ngày chăm các em. Người bé tí teo, gầy nhom, thấp tủn, tóc cháy vì ra nắng. Xuân ơi... Xuân ơi!".
Hoa nhắm mắt. Ký ức như những thước phim cũ ùa về, vấn vương trong tâm trí. Kỷ niệm là động lực để con người ta vực dậy vào giây phút tối tăm nhất của cuộc đời. Kỷ niệm của bà Yến về cô Xuân là điều giúp bà gắng gượng suốt nhiều năm.
***
Khán đài theo dõi từng bước chân của cô gái nhỏ. Cô đứng trên bục, lưng thẳng, tươi tắn, đối diện với nhiều ánh mắt chăm chú. Cô ngẩng cao đầu, nói về chương trình thiện nguyện của mình:
- Tôi còn nhớ rất rõ, sau khi đưa bà về nhà, bà đã nhìn tôi trìu mến. Điều đầu tiên tôi làm khi bước đến cổng chung cư là gọi điện thoại cho người mẹ ở quê - người tôi đã không liên lạc trong một khoảng thời gian. Ngẫm lại, tôi quả thật là một đứa con vô tâm, thờ ơ. Hai năm sau đó, bà Yến mất. Tôi quyết định thành lập một dự án tìm người thất lạc. Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm thành công cho hơn 20 trường hợp. Tôi hy vọng những người yêu thương nhau sẽ không phải đánh mất nhau...
Lúc đó mùa thu đang chín mà Hoa lại cảm giác hương xuân phớt qua. Xuân đã đi qua thành phố. Còn cô đã có cơ hội đi qua những mùa xuân.