Sinh ra và lớn lên ở vùng đất Nam Trà My, thầy Nguyễn Văn Nhân hiểu rõ hơn ai hết điều kiện của học sinh nơi đây. Các em thiếu thốn rất nhiều, thậm chí có em không có quần áo mặc, sách vở cũng không có khi đến lớp, việc huy động phụ huynh đóng góp xây trường là điều không thể. Nay có kinh phí từ mạnh thường quân, không những thầy cô giáo mà bà con Ca Dong tạm gác việc đi rừng để mỗi người một tay, chuyển vật liệu xây trường.
Con đường đất vừa mới đào, những cơn mưa rừng đổ xuống khiến chúng trở nên lầy lội, trời nắng nóng thì bụi mịt mờ. Nếu chỉ ngồi đợi thì chẳng biết bao giờ mới đủ vật liệu để thợ xây nên thầy Nhân đi vận động bà con giúp mỗi người một tay. Và chính thầy cũng là người kề vai vào vác, cõng những túi gạch đá, xi măng từ sáng sớm cho đến tận đêm khuya.
Khi đặt những viên gạch đầu tiên để xây trường, bà con Ca Dong trên đỉnh núi Nam Trà My như đặt một hạt giống cho niềm tin vào ngày mai tươi sáng. Niềm tin rằng mai đây khi có trường mới, những đứa trẻ sẽ không còn phải ôm vở chạy núp khi trời mưa. Và những tia nắng không còn len lỏi qua các khe tường nứt dạo chơi trong buổi học.