Tôi yêu Hà Nội như yêu món bún ốc một lần ăn rồi nhớ mãi. Cái món ăn tưởng như là “quê rất quê” ấy tôi vô tình tìm thấy trong một góc nhỏ của Hà Nội.
Cũng lâu rồi, không biết khi phố phường thay đổi, nó có còn ở lại đó chờ tôi nữa hay không?
Bún ốc nguội mát mà không tanh |
Bún ốc “nguội”. Nghe thật lạ.
Không phải nước riêu chan húp sì xoạt. Không phải đẹp mắt bởi nước dùng trong với cà chua bổ cau hay tía tô, rau sống. Trên cái đĩa nhỏ chỉ giản đơn bày những con bún vảy ốc (loại bún được cuộn lại hình chiếc vảy ốc, nhỏ xinh vừa miếng) trắng tinh.
Một bát nước dùng làm từ nước xương lợn ninh kỹ, ngọt và trong veo, nước ốc hấp, dấm bỗng giảm đi cái ngậy còn sót lại của tủy xương, khiến cho vị nước trở nên thanh dịu. Ớt chưng muôn đời không bao giờ rời xa bún ốc. Nó làm bớt đi tính hàn và vị tanh của ốc, cũng làm cho màu sắc của món ăn trở nên vừa mắt hơn.
Không phải tôi là người quê, quen những cái bình dị gần gũi với ruộng đồng mà trọn lòng vấn vương với bún ốc. Bún ốc nguội dù được người ta chế biến từ những con ốc nhồi béo đến đầy lên miệng, làm sạch một cách tỉ mỉ cẩn thận.
Khều xong con ốc, để vào bát nước dùng mà mang đến cho thực khách thưởng thức là cả một quá trình nghệ thuật đòi hỏi sự tinh tế và khéo léo giống như làm ra một tác phẩm nghệ thuật chân chính.
Ốc nguội đấy mà không được tanh. Miếng ốc phải giòn, phải ngọt. Cái miếng bún trắng tinh vừa miệng kia, kèm với con ốc béo giòn, ngập trong nước dùng chấm ốc rất nguội. Nhưng bạn chỉ cảm thấy dường như bao trọn lấy tất cả là vị chua dịu, xuýt xoa, cay nồng mà quyến luyến, sừn sựt giòn và thanh thanh dìu dịu.
Trong muôn vạn nẻo yêu của những người mê Hà Nội thì tôi đặc biệt mê bún ốc. Cảm giác của một ngày cuối tuần đầu mùa thu, khi rất thảnh thơi ngắm nhìn những con phố ồn ào xe cộ lại qua, hay dạo ngang qua một hàng cây mới chạm mùa đổi lá, lác đác một chút màu thu buông vụng về trên đám xà cừ hay lũ sấu già nua. Chợt dừng lại thấy một quán bún ốc nguội rất khiêm tốn bên lề đường Ô Quan Chưởng hay Bùi Thị Xuân, tôi sẽ đặc biệt mê mẩn mà rẽ vào không ngại ngần gọi cho mình một suất.
Hà Nội mỗi ngày một đổi thay. Phố phường vù vù mọc lên những tòa nhà cao tầng nguy nga và con người cũng vội vàng hấp hổi. Chỉ có những người hoài niệm và những người thật sự biết yêu Hà Nội, mới có đủ kiên nhẫn để tìm về những món ăn rất Hà Nội, chỉ là của riêng Hà Nội, như bún ốc nguội mà tôi nặng lòng yêu.