Dù mắc bệnh hiếm và có thể ngừng thở bất cứ khi nào nhưng nụ cười, niềm lạc quan yêu đời luôn hiện hữu trên gương mặt của cậu bé Lương Triều Vỹ.
Vỹ năm nay 7 tuổi, cậu bé có một cái tên thật đẹp Lương Triều Vỹ, giống tên của một tài tử điện Ảnh Hồng Kong. Cuộc đời Vỹ là những chuyến đi kể từ khi gia đình cậu bé phát hiện ra cậu bị căn bệnh Mucopolysaccharidose (MPS) hay còn gọi là rối loạn chuyển hóa thể tiêu bào, bệnh này trong nước chưa có thuốc chữa mà là do sự hỗ trợ từ nước ngoài. Vì vậy gia đình Vỹ hàng tuần phải tuân thủ hành trình đi từ Quảng Ninh lên Hà Nội truyền thuốc cho con. Vỹ hay bị trượt ngã, ngón trỏ, bàn tay không duỗi ra được, hay bị viêm tai và mặt cậu bé già trước tuổi. Đó là những biến chứng của bệnh. Tuy nhiên, Vỹ may mắn hơn những đứa trẻ khác trong nhóm bệnh này là cậu bé nói được và đi được.
Nếu gặp Vỹ chẳng ai có thể tin cậu bé này bị căn bệnh hiếm quái ác đó, bởi Vỹ nhanh nhẹn hoạt bát. Vỹ thích hát và thuộc rất nhiều bài. Khi Vỹ hát đó là lúc bố mẹ Vỹ hạnh phúc nhất và các cô y tá, bác sĩ, các bệnh nhân khác trong phòng bệnh cảm thấy vui tươi, tràn đầy năng lượng.
Những con đường mờ sương buổi sáng khi trời còn tối đất tối cát là con đường mẹ Vỹ thường đi giao hàng nội tạng cho các nhà hàng, bố Vỹ thì oằn mình trên những chuyến máy xúc bán sức lao động kiếm tiền nuôi anh em Vỹ. Nhưng chỉ cần con vẫn cứ hát thì bố mẹ Vỹ vẫn nắm tay bước tiếp cùng con trên mọi nẻo đường. Vỹ đã từng đi học nhưng giờ việc đó là không thể đối với con bởi những ngón tay của Vỹ ngày càng cứng lại, không thể cầm nổi bút đi học.
Một ngày hạnh phúc của Vỹ là được hát, được đạp xe lên nhà bà ngoại và vui chơi với các bạn trong xóm nhỏ. Chỉ cần Vỹ vẫn hát là cả nhà thấy bình an vì đó là mỗi ngày Vỹ được sống trên cuộc đời này.
Nguồn : vtv.vn
Đang gửi...