Ngày em rời quê mẹ ra đi Bỏ lại sau một thì con gái
Quê hương đâu? Một mình xa ngoái
Nhưng trong tim vẫn mãi nhớ về.
Bước chân buồn khắp nẻo lê thê
Miền tuyết trắng dấu chân mỏi mệt
Vì mưu sinh nên cố quên hết
Mọi nhớ nhung se sắt tim mình.
Đông xứ người chẳng có bình minh
Lạnh cắt da thèm hơi ấm lạ
Nhưng lửa đâu hơ chân lạnh quá
Bởi quê nhà gửi muộn lửa sang.
Cuộc viễn xứ tự mình đa mang
Mong một ngày tương lai rạng rỡ
Vậy bao giờ? Hay ta cứ ngỡ
Đổi đắng cay để có một ngày...
Đất và trời xin người cứ say
Nơi xứ lạ nhưng ta phải sống
Chỉ trong ngày trong ta tỉnh mộng
Quay trở về quê mẹ thân thương.
Đất ta ở một miền vấn vương
Để ta đi đất là nỗi nhớ
Quê hương ơi bốn mùa rực rỡ
Đón em về hơi ấm nồng say.
Trầm Thu Hà